“Tại sao phải cực khổ? Tôi vừa chơi vừa có tiền – tôi không ngu như mấy người khác”
Chào mọi người, tôi là T. – năm nay mới 17 tuổi, nhưng tôi nghĩ mình trưởng thành và tỉnh táo hơn rất nhiều bạn gái ngoài kia.
Tôi không ngại nói thẳng: Tôi không đi làm công ty, không phụ quán ăn, không đi phát tờ rơi ngoài đường. Tôi chọn cách dễ hơn, thông minh hơn – đó là làm đẹp, đi chơi, nói chuyện với vài người có tiền, và nhận lại những gì tôi xứng đáng được hưởng.
Công việc của tôi: đơn giản – chỉ cần biết tận dụng
Một tuần vài lần tôi đi bar, đi event, hoặc theo nhóm bạn “có gu” tụ tập. Nói chuyện vui vẻ, nhảy vài bài, đôi khi “giao lưu” với người có điều kiện – là tôi đã có vài triệu bỏ túi. Có người bao đồ hiệu, có người lo cả chuyến du lịch. Tôi chẳng làm gì sai, chỉ là tôi biết tận dụng những gì mình có – ngoại hình, cách nói chuyện, và sự tự tin.
Vậy tại sao tôi phải đổ mồ hôi như những người khác?
Tôi không ngây thơ, nhưng tôi cũng không ngu
Tôi biết xã hội nhìn tôi như thế nào. Nhưng tôi không quan tâm. Mỗi người có lựa chọn riêng. Có người chọn sống trong căn trọ 2 triệu/tháng, đi làm 10 tiếng/ngày với lương ba triệu. Tôi chọn sống khác – không xin ai đồng nào, vẫn đủ tiền ăn mặc, điện thoại xịn, đi đâu cũng có người đưa đón.
Và quan trọng nhất: tôi tự chủ. Tôi không để ai đụng vào người mình nếu tôi không muốn. Tôi không dễ bị dụ như mấy bạn gái nhà quê mới lên thành phố, bị lừa một lần là mất hết. Tôi biết giới hạn của mình và tôi làm chủ cuộc chơi.
Đừng nói tôi sai – khi bạn chưa từng sống như tôi
Nhiều người sẽ nói tôi sống sai, lệch lạc, “mất dạy”. Nhưng thực tế thì sao? Tôi kiếm được tiền, tôi sống tốt, tôi không làm phiền ai. Tôi không ngửa tay xin tiền ba mẹ, cũng không khóc than khổ cực như mấy người đăng story than vãn mỗi ngày.
Tôi không bán thân. Tôi bán sự hiện diện. Sự dễ thương. Và cả sự “có giá”.
Lời nhắn của tôi – với mấy bạn còn đang nai lưng làm thêm
Các bạn có quyền chọn đi phụ hồ, chạy Grab, gấp quần áo ở xưởng may. Nhưng đừng coi thường những người như tôi. Tôi chỉ chọn một con đường ngắn hơn, thông minh hơn, và… sạch sẽ hơn nhiều người tưởng.
Tôi đẹp, tôi biết cách nói chuyện, tôi biết chọn người. Và tôi biết mình muốn gì.
Tổng kết:
Bạn có thể phán xét tôi. Nhưng tôi không cần sự chấp nhận của ai. Tôi không sống cho xã hội. Tôi sống cho tôi. Và tôi tự hào vì tôi dám sống khác.
(Nếu bạn muốn xem lại video gốc, hãy bấm nút ▶ trong khung phía trên.)